Vượt qua những ngộ nhận về lãnh đạo

"Lãnh đạo là gây ảnh hưởng – không hơn, không kém "
Khi bạn trở thành học viên của những nhà lãnh đạo, như tôi đây, thì bạn sẽ nhận ra cấp độ ảnh hưởng của mọi người xung quanh bạn trong những tình huống xảy ra hàng ngày.
5 ngộ nhận về lãnh đạo
Có nhiều quan niệm sai lầm và ngộ nhận mà chúng ta vẫn khư khư ôm lấy về những người lãnh đạo và về lãnh đạo. Dưới đây là 5 quan niệm sai lầm phổ biết nhất:
1. Ngộ nhận giữa Lãnh đạo và Quản lý.Một ngộ nhận khá phổ biến là việc chúng ta đồng nhất lãnh đạo và quản lý làm một. Cách đây vài năm, nhiều cuốn sách tự cho rằng viết về lãnh đạo nhưng thực ra họ lại viết về quản lý. Điều khác biệt chính giữa hai khái niệm trên là lãnh đạo ám chỉ khả năng gây ảnh hưởng tới người khác, trong khi quản lý chỉ tập trung vào việc duy trì một hệ thống và các quy trình trong đó. Chủ tịch kiêm giám đốc điều hành Lee Iacacca của Chrysler đã từng bình luận rằng : “ Thỉnh thoảng ngay cả người quản lý tốt nhất cũng chỉ giống như một đứa trẻ, với một con chó lớn, đợi xem con chó muốn đi đâu để cậu ta có thể đưa nó tới đó”.
Cách tốt nhất để kiểm tra một người có thể lãnh đạo hay chỉ có thể quản lý là yêu cầu anh ta tạo ra một thay đổi tích cực. Những nhà quản lý có thể duy trì một định hướng, nhưng họ không thể thay đổi nó. Để đưa mọi người sang một hướng đi mới, chúng ta cần có tầm ảnh hưởng.
2. Ngộ nhận về chủ doanh nghiệp.
Chúng ta thường xuyên ngộ nhận rằng tất cả những người bán hàng và những chủ doanh nghiệp đều là những nhà lãnh đạo. Điều này không phải lúc nào cũng đúng. Bạn còn nhớ chương trình quảng cáo Roncon xuất hiện trên tivi vài năm trước không. Họ bán các đồ vật như Veg-O-Matic, Pocket Fisherman và Inside-the-Shell Egg Scrambler. Đó là những sản phẩm trí tuệ của một ông chủ có tên là Ron Popeil. Được mệnh danh là người bán hàng của thế kỷ, ông ta xuất hiện trong rất nhiều chương trình quảng cáo cho các sản phẩm như nước xịt giảm hói đầu hay thiết bị loại nước khỏi thức ăn.
Popeil dám làm, có những ý tưởng đột phá và rất thành công, đặc biệt khi nhìn nhận ông ta dưới khoản tiền 300 triệu đô đã kiếm được nhờ bán sản phẩm. Nhưng những điều đó không khiến ông ta trở thành một nhà lãnh đạo. Mọi người có thể mua sản phẩm của ông ta nhưng họ không đi theo ông ta. Cùng lắm ông ta có thể thuyết phục mọi người trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng không thể giữa được một tầm ảnh hưởng lâu dài lên họ.
3. Ngộ nhận về kiến thức
Ngài Francis Bacon đã nói rằng, “Tri thức là sức mạnh”. Phần lớn chúng ta tin rằng quyền lực là bản chất của sự lãnh đạo, một cách tự nhiên thừa nhận rằng tất cả những ai sở hữu kiến thức và sự thông minh đều là lãnh đạo. Nhưng điều này không tự nhiên mà đúng được. Bạn có thể tới thăm bất cứ trường đại học lớn nào và gặp những nhà khoa học, triết học lỗi lạc ở đó, những người có khả năng tư duy cao nhưng khả năng lãnh đạo của họ lại rất thấp. Thông minh không đồng nghĩa với khả năng lãnh đạo.
4. Ngộ nhận về người tiên phong.
Một quan niệm sai lầm nữa cho rằng tất cả những ai làm tiên phong của một đám đông nào đó chính là người lãnh đạo. Tuy nhiên là người tiên phong không đồng nghĩa với việc là người lãnh đạo. Ví dụ, ngài Edmund Hillary là người đầu tiên chinh phục được đỉnh Everest. Kể từ sau cuộc chinh phục lịch sử vào năm 1953 đó, rất nhiều người đã “theo” ông ta để chinh phục kỳ tích đó. Nhưng điều này không biến Hillary thành một người lãnh đạo. Ông ấy thậm chí cũng không phải là người lãnh đạo trong cuộc thám hiểm đặc biệt đó. John Hunt mới là người lãnh đạo. Khi Hillary hành trình tới cực Nam vào năm 1958 như là một phần của cuộc thám hiểm băng qua Nam cực, anh đã đồng hành cùng một người lãnh đạo khác, Ngài Vivian Fuchs. Để trở thành một nhà lãnh đạo, một người không chỉ tiên phong mà cần có những người theo sau anh ta, đi theo sự chỉ dẫn của anh ta, và hành động để hướng tới tầm nhìn chung của anh ta.
5. Ngộ nhận về vị trí.
Như đã nói ở trên, hiểu nhầm lớn nhất về lãnh đạo là việc mọi người cho rằng nó dựa vào vị trí, nhưng thực ra thì không. Stanley Huffty khẳng định : “Không phải vị trí tạo nên một người lãnh đạo, mà chính là người lãnh đạo tạo nên vị trí”.
Ai mới thực sự là người lãnh đạo?
Tôi đã học được quy luật của tầm ảnh hưởng khi tôi nhận công việc đầu tiên sau khi ra khỏi đại học tại một nhà thờ nhỏ ở vùng nông thôn Indiana. Tôi vào đó với tất cả đặc quyền của mình. Tôi đã được thuê vào làm mục sư trưởng ở đó, điều đó có nghĩa tôi sở hữu một vị trí và chức danh lãnh đạo của một tổ chức. Tôi có bằng cấp đại học phù hợp. Tôi đã được thăng trức. Hơn nữa, tôi đã được bố tôi, một mục sư tuyệt vời và là một nhà lãnh đạo nổi bật của giáo phái, chỉ bảo. Những điều kể trên chỉ tạo cho tôi có một bảng tóm tắt đẹp mắt nhưng nó không biến tôi thành một nhà lãnh đạo. Tại lần họp mặt ban lãnh đạo đầu tiên, tôi đã nhanh chóng nhận ra ai mới thực sự là người lãnh đạo của nhà thờ. Vào thời điểm tôi nhận vị trí tiếp theo 3 năm trước đây, tôi đã học được quy luật của sự ảnh hưởng. Tôi nhận ra rằng làm việc chăm chỉ là cần thiết để xây dựng tầm ảnh hưởng và để có được quyền trở thành người lãnh đạo.
Lãnh đạo thiếu tầm ảnh hưởng.
Tôi ngưỡng mộ và tôn trọng khả năng lãnh đạo của Bill Hybels, một người bạn của tôi. Ông ấy làm mục sư trưởng của nhà thờ cộng đồng Willow Creek ở Nam Barrington, Illinois, nhà thờ lớn nhất Bắc Mỹ. Bill nói rằng, ông ấy tin rằng nhà thờ là một “doanh nghiệp cần khả năng lãnh đạo” nhất trong cộng đồng. Rất nhiều người làm kinh tế ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói trên, nhưng tôi cho rằng Bill đã đúng. Nguồn gốc trong quan niệm đó của Bil là gì? Những nhà lãnh đạo vị trí không làm việc cho các tổ chức tình nguyện. Bởi một người lãnh đạo không có tầm ảnh hưởng – thì anh ta sẽ không hiệu quả trong lãnh đạo. Trong những tổ chức khác, một người có vị trí thì sẽ có sự ảnh hưởng rất lớn. Trong quân đội, những nhà lãnh đạo có thể sử dụng cấp bậc, nếu cấp dưới làm hỏng việc thì có thể ném họ vào phòng tạm giam. Trong kinh doanh, những ông chủ có tầm ảnh hưởng to lớn dưới dạng của lương bổng, lợi nhuận và thưởng. Phần lớn những người đi theo đều khá hợp tác khi kế sinh nhai của họ đang bấp bênh.
Nhưng trong một tổ chức tình nguyện, ví dụ như những nhà thờ, thứ duy nhất gây ảnh hưởng chính là khả năng lãnh đạo dưới dạng “nguyên chất nhất” của nó. Những nhà lãnh đạo của những tổ chức tình nguyện chỉ có khả năng gây ảnh hưởng hỗ trợ họ. Và như Harry A.. Overstreet nhận xét: “Bản chất của mọi loại quyền lực nhằm gây ảnh hưởng nằm ở chỗ khiến mọi người cộng tác với mình”. Không thể ép buộc được những người đi theo một tổ chức tình nguyện. Nếu người lãnh đạo không có tầm ảnh hưởng tới họ thì không bao giờ họ đi theo cả.Gần đây, khi tôi chia sẻ nhận xét này với một nhóm khoảng 150 CEO của nền công nghiệp oto, tôi thấy khán phòng như được thắp sáng. Và khi tôi đưa ra một số lời khuyên thì họ rất lấy làm thú vị. Tôi đang chia sẻ những lời khuyên ấy với bạn:
"Nếu bạn là một người làm kinh tế và bạn thực sự muốn tìm hiểu xem những nhân viên của bạn có khả năng lãnh đạo hay không, hãy gửi họ tới làm tình nguyện cho một cộng đồng. Nếu họ có thể khiến mọi người đi theo họ khi họ phục vụ tại Red Cross, một tổ chức từ thiện , hoặc một nhà thờ địa phương, thì bạn có thể khẳng định họ thực sự có khả năng gây ảnh hưởng – và đó chính là khả năng lãnh đạo "
Người dịch : Hải Đăng
LET Team - Lead Eagles - Leadership - Leaders -Dreams - Kỹ năng lãnh đạo

Đúng là khả năng gây ảnh hưởng là 1 trong những điểm cốt lõi của 1 nhà lãnh đạo nhưng liệu có 1 ngộ nhận nào về 1 người có tầm ảnh hưởng không nhỉ ? Ý tớ là có những người có tầm ảnh hưởng lớn tới người khác , có khả năng lôi kéo nhưng tầm nhìn hạn hẹp, có những cái nhìn sai lệch thì có thể coi là lãnh đạo theo đúng nghĩa không nhỉ ^^.
Trả lờiXóaCó chứ bạn hiền, Hitle là đại biểu tiêu biểu nhất, ảnh hướng tích cực, có khả năng lôi kéo người khác ...tư tưởng lệnh lạc hi hi
Trả lờiXóaNhưng vẫn là một "lãnh đạo" khá xuất chúng ^^